57
dƣới những lùm dứa dại
dƣới rễ tre
dƣới cát từ ngày nhuộm máu trẻ con
vụt sống dậy những đƣờng hầm
xuyên trong tối tăm luồn qua hơi thở
lát bằng những thân cây bị tàn sát
chúng ta đã ăn ngủ
nói cƣời trên mặt đất
sinh con đẻ cái trên mặt đất
tới khi chết mới trở về lòng đất
giờ đây
mẹ rặn đẻ trong đƣờng hầm
chìm sâu dƣới nền nhà mƣời thƣớc
biển thắt ruột trời xanh nín thở
vách hầm trán mẹ mƣớt mồ hôi
hơi thở đầu tiên con đã thiếu khí trời
ngọn lửa nhỏ chập chờn
lay chiếc nôi bằng đất
có lẽ mùa thu trên kia chim hót
những đám mây hoàng hôn
màu cổ tích
chẳng ngôi sao nào
xuống đƣợc nơi đây
tiếng khóc oe oe không ban đêm
không ban ngày
trong địa đạo dòng sông ẩn khuất
lời mẹ à ơi thả một lá thuyền
cho giấc ngủ con trôi về tít tắp
những vòm trời vú sữa đầy căng