43
một trái gài nổ cách anh vài bƣớc...)
ta sống đƣợc trên đời là sống đƣợc với lòng tin
Tám Hùng
cậu ở đâu lúc mình viết những dòng này
có khi nỗi vui của ta trào sóng trắng
và khi khác là nụ hoa thầm lặng
cậu bao giờ cũng nâng đỡ mình lên
bằng đôi tay bền nhƣ gỗ nặng
những cánh cửa mở ra đóng lại không ngờ
mình đọc thấy đôi lần trong mắt cậu
màu mắt đen dồn hết cho ánh sáng
nhƣ khoảng tối trong tay ngƣời họa sĩ
đƣợc nén chặt để nổ bùng ngọn lửa
chúng mình đã sống chúng mình đã đi
mà miệng cậu ngây thơ nhƣ là trẻ nhỏ
mà mắt cậu trong veo nhƣ buổi sáng mát trời
gió chƣớng xanh đến nỗi mình ngợp thở
ta vƣơn tới chân trời vô tận mãi
lòng khát khao ý nghĩ cháy trong đầu
những ngƣời anh em tay siết chặt tay nhau
hàng ngũ dồn lên muôn đợt sóng
tiếp tục sống tiếp tục làm cách mạng
còn bao nhiêu các chị các anh
những ngƣời tôi quen biết
những ngƣời tôi chƣa một lần gặp mặt
mỗi cuộc đời nhƣ quyển sách mở ra
không tài nào ta đọc xong trang chót
em mỉm cƣời em hát tôi nghe
chị sửa lại vành khăn anh lau súng