68
nhƣ dây lèo bện chặt
căng giữa biển đen gió quần quật
bốn bề
Sơn Mỹ ơi những đêm dài có nghe
tiếng lặng im trong lồng ngực
ngƣời du kích
tiếng hàng dƣơng cụt ngọn
trần mình lúc bão qua
giờ họ lắng từ xa
tí tách giọt tranh trƣớc hiên nhà
trái dừa rụng dội vào nỗi nhớ
mùi bắp rang thơm ấm đêm mƣa
bao nhiêu ngƣời đã đi
cái khoảng trống mái nhà còn ở lại
cứ nhói lòng ta mãi
mấy bông cúc nở thầm giữa cỏ hoang
và bóng mát tàu lá chuối
che nghiêng một khoảnh khắc
bên đƣờng
có thể chỉ phút sau đời họ bỗng dừng
những ngƣời cách nhau dăm ba tuổi
giữa cuộc chống càn
hay những tao ngộ chiến
thƣờng xuyên trong bóng tối
họ nằm ngay bãi cát rào kẽm gai
gối đầu lên đám lúa đang chờ gặt