69
đồng đội thiếu nhau từng bữa cơm
những đêm luồn sâu vô ấp
ánh chớp lóa trên mái tôn hầm hập
giọt nƣớc mắt mẹ mình vùi lẳng lặng trong tro
đều soi rõ các anh
soi rõ đến tận cùng
những cuộc đời đã trao cho
vùng cát này
không một lời mặc cả
TRÊN SÓNG ĐẤT
nhƣ nấm mọc sau đêm mƣa
sau tiếng nổ xé khu dồn ngột ngạt
bỗng một sớm trên đồng hoang
đất mặn
hiện những túp lều xiêu vẹo ấm
hơi ngƣời
chỉ một căn hầm một cái cuốc con dao
và bếp lửa ông bà để lại
nhà trống vách nhà thƣờng rộng cửa
nơi đêm đêm các con hay về cùng
ngọn gió
mẹ nấu nồi khoai chờ mấy đứa ăn