237
điều bất ngờ
37 năm sau
tôi mãi còn dùng dằng trên bãi cát
ký ức
bây giờ khi biết không còn ai chờ đợi mình
mẹ cha đã mất
ngƣời yêu cũ đã thành bà ngoại
chợt nhớ
cây cầu Long Biên
mệt nhoài rên rỉ thở dốc
biết đâu cây cầu còn nhớ tôi ?
có thời ngày nào tôi cũng đi bộ mấy bận qua cầu
“
vơ vẩn cúi trông bóng mình phun một tia nước bọt
”
bài thơ “ Tình yêu sông Hồng” viết ở một cánh rừng phƣơng nam mờ mịt
tôi có đƣợc
nhờ những tháng ngày đi bộ ấy
bao nhiêu là nƣớc chảy
bóng tôi có còn ?
ký ức là cái bóng cứ theo mình
lẳng nhẳng
16h09’ cùng ngày
hạnh phúc
là đƣợc viết những câu thơ bất chợt
cho mình
không hạnh phúc
cũng là viết những câu thơ nhƣ bắt đƣợc
cho mình